Văn hóa Huế | Homepage
Những chuyến tàu

Những chuyến tàu

🕔23.Sep 2013

[Văn hóa Huế] – Có những điều gì đó, tuy rất đỗi bình thường, nhưng lại dễ gợi lên cảm xúc riêng trong mỗi người.

Những chiều lang thang cùng anh bạn, khi gặp một chuyến tàu đang miệt mài trên hành trình ra Bắc vào Nam, thì chẳng vội gì mà không dừng lại dăm phút, lắng nghe tiếng còi tàu, bồi hồi dõi theo mãi khi đoàn tàu xa hút, khi chỉ còn vẳng lại âm thanh quyện lắng cùng nỗi nhớ…

Với anh bạn già, đó là những chuyến tàu có lần đưa người thân ra đi không trở lại, là những chuyến tàu từng tiễn vài cuộc tình vào miền kỷ niệm, là có niềm chia ly, là có nỗi mong chờ…

Với tôi, đó còn là những cuộc lãng du…

tàu hỏa

***

Dĩ nhiên ngồi trên tàu thoải mái hơn nhiều so với việc phải bó chân trong không gian chật hẹp của ô tô, cùng với cảm giác háo hức được khám phá mỗi khi đến miền đất lạ, dù là những chốn đã từng ghé thăm, nhưng cứ mỗi lần đều nhận ra những đổi thay mới mẻ nào đó, thậm chí ngay trong thành phố chúng ta đang sống, trên con đường thân quen chúng ta thường lại qua. Chợt hứng chí nảy ý muốn “24h đi bụi”, cần có bạn đồng hành mới vui, lại kiêm vệ sĩ hiểu chuyện “giang hồ” cho an tâm, liền rủ tên Vincent, khéo sao hôm ấy nó không có phiên trực, vậy là trưa đó hành tẩu luôn. Đường sắt thường cách xa khu dân cư đô thị, băng qua những vùng khá hoang sơ, vừa ngồi nhâm nhi tán dóc vừa tha hồ ngắm cảnh, thật không gì thú bằng.

… Tàu lướt qua cánh đồng, phủ tràn ô cửa là một màu xanh mướt, thoảng mùi bùn nồng nồng ngai ngái… Vài bóng mây tha thướt điệu đà soi mình xuống mặt hồ trong lặng, dùng dằng vương vấn chưa muốn chia tay để về nơi miên viễn, dường như đoán biết ai đó hiểu nỗi lòng mình nên bừng sắc thẹn thùng trong ánh hoàng hôn… Những ngọn núi xanh thẫm xa xăm dưới ráng chiều toát lên vẻ kỳ bí hung hiểm, có lẽ giờ này đám thú hoang cũng chuẩn bị rời hang dự buổi tiệc đêm.

… Tàu ra khỏi hầm, nắng vàng rực rỡ, ngoài kia là khơi xa, lớp lớp sóng bạc thi nhau tung mình vào vách đá cheo leo hiểm trở ngay dưới đường sắt, có phải do mối hận nghìn đời của Thủy Tinh còn chưa nguôi hay bởi tình yêu thủy chung bất diệt của Biển dành cho Bờ – “Đã hôn rồi hôn lại/Cho đến mãi muôn đời/Đến tan cả đất trời/Anh mới thôi dào dạt”.

… Cồn cát trắng cằn cỗi hiện ra, vài cây phi lao khẳng khiu khẽ run rẩy trong cơn gió se lạnh xế chiều… Rồi một nghĩa trang, từng hàng bia nằm im lìm trong sự yên bình đến vô cùng, con tàu buông một hồi còi, tiếng còi tàu hay tiếng thở dài cho kiếp người cuối cùng rồi cũng chỉ trở về cát bụi?

***

Đến nơi vào lúc chập tối, thành phố đã bắt đầu lên đèn, trong ánh sáng nhập nhòa trên sân ga dòng người lũ lượt trở về nhà, riêng có hai “khách giang hồ” mới bắt đầu cuộc vui.

Trước tiên, lượn một vòng, chọn tửu quán nào thích ý liền ghé vào gọi rượu thịt cùng thù tạc, mãi đến khi “cô chủ giả đò nghiêng ghế trống” mới sực nhớ, xô ghế đứng dậy, chếnh choáng trông vào cái xó xỉnh nào xung quanh cũng thấy toàn… màu hồng, là lá la, cuộc đời vẫn đẹp sao… Nào, chúng ta đi dạo phố đêm thôi!

Đến một vùng đất lạ –  theo thiển ý – chỉ có hai thời điểm mới cảm nhận được trọn vẹn những nét đặc trưng ở nơi đó, chính là vào ban đêm và lúc sáng sớm. Buổi tối, sau một ngày lao động vất vả là lúc nghỉ ngơi hưởng thụ, đường phố nhộn nhịp, ánh đèn lung linh, các hàng quán đua nhau mời chào… chỉ lúc ấy thành phố mới bộc lộ hết muôn màu muôn vẻ, hiện rõ đủ mọi góc độ cuộc sống.

Sau khi cuốc bộ (đúng, vì muốn “nhấm nháp” từng tấc phố) đến mệt lử, hai tên thất thểu hỏi thăm nơi có những quán trọ dành cho dân lao động (vâng, chỉ tìm những quán trọ dành cho giới lao động bình dân, tuy vẫn có nhà “cơ sở cách mạng” đấy nhé), lê gót như những kẻ tha hương trên bước đường đời phiêu bạt tìm chốn tạm dừng chân, thuê một chiếc giường ngả lưng qua đêm.

Trọn một buổi tối rong chơi, đôi chân vừa gặp chiếc giường liền khuỵu xuống, quyết lãn công đòi nghỉ ngơi sau khi bị hành hạ suốt mấy tiếng đồng hồ. Vật mình xuống, chìm vào giấc ngủ với cảm giác thỏa mãn xen lẫn chút hồi hộp, lẩn khuất đâu đó trong tâm tư có một thoáng lo âu mơ hồ, xóm lao động và quán trọ mà, đủ mọi loại thành phần xã hội, thượng vàng hạ cám có tất. Nhưng vậy mới khoái chí, cảm giác lạ, đúng chất bụi bặm chứ!

Thời điểm thứ hai, là ngắm nhìn thành phố lúc tinh sương, khi ấy thành phố như một nàng thiếu nữ còn đang mơ ngủ, vừa có nét tinh khôi yêu kiều, vừa có chút gì “trễ tràng” đầy quyến rũ, không gian thật yên tĩnh, chỉ có những làn gió ban mai mát lạnh thi thoảng lén hôn lên đôi má nàng.

Đến sân ga sớm, lặng lẽ hòa mình vào những cuộc tiễn đưa, những phút chia tay lưu luyến. Khi cư dân thành phố bắt đầu một ngày mới thì lúc đó cũng có hai kẻ “giang hồ vặt” đang lắc lư theo từng nhịp quay xình xịch trên chuyến tàu quy cố hương.

Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà
Tặng chiến hữu DQVinh

Similar Articles

Ủ Tết (Thì thầm lá hoa)

Vườn bà tôi ngày trước đầy hoa trái, bốn mùa xanh rợp lá cây, hầu

Nhớ những chuyến xe lam

Nhớ những chuyến xe lam

Hôm qua chú em họ đăng Facebook về những chiếc xe lam - một thời

Trong bóng dáng mệ quê

Trong bóng dáng mệ quê

Những ngày này Huế mưa, nhớ mạ thiệt nhiều, mà đi chợ càng nhớ hơn,

Mưa Huế, lụt Huế

Mưa Huế, lụt Huế

Những ngày xa nhà làm quen với đời sinh viên ký túc xá, mưa Huế

Lụt Huế

Lụt Huế

Đêm nghe nước lên từng hồi. Từ Chi Lăng, Phú Hậu, An Hoà, Tây Lộc

Danh mục

Tìm kiếm:



Có thể bạn quan tâmclose