Thơ Từ Nguyễn
Tản mạn Huế cuối thu
Sau những ngày mưa
Nắng lại trải chan hoà trên thềm cỏ lá
Cái ông trời nghĩ cũng thật lạ
Quay quắt giữa mùa như dâu với mụ gia!
Hàng cau cuối vườn hôm trước ngọn xơ rơ
Gió tước li ti từng sợi nhỏ
Bây chừ tươi cười với gió
Từng mành lá nhẹ đu đưa…
Cây bàng vuốt mặt hôm mưa
Trôi lớp bụi mờ những ngày nắng hạ
Những chồi non xanh đâm ra hối hả
Khấp khởi mừng vì sắp được khoác chiếc áo đỏ mùa đông…
Những bông cúc dại vàng rực bên vệ đường
Ngửa mặt lên háo hức
Nuốt từng ngụm nắng vàng non
Rạo rực
Sợ mưa lại về đời hoa sẽ héo hon!
Con chim vành khuyên lấp láy đôi mắt tròn
Nghiêng nghiêng mái đầu bé nhỏ
Hớp chút nắng mai lấp ló
Trên cành vú sữa già…
Tiếng một đoàn tàu vọng lại từ xa
Trong mấy trăm người đang ngang qua…
Ai quen, ai lạ?
Qua cửa sổ toa tàu…
Tất cả yên bình quá!
Một mùa thu êm dịu Huế đây mà…
Nhớ Huyền Trân
Đêm cuối cùng đất Việt
Huyền Trân mơ, nghĩ gì?
Giã từ thân công chúa
Xuôi Chiêm Thành làm mẫu nghi
Biển Tư Dung đêm ấy
Sóng ơi, có bạc đầu?
Bên mạn thuyền tê tái
Ai hay Việt nữ sầu
Nước mắt ngày đưa tiễn
Theo suối chảy về đâu?
Nước non, tình ngàn dặm
Hải Vân hoài ngóng theo…
Huế lặng thầm vì thế
Xót người nặng tình sâu
Dù ngoài ngàn năm nữa
Dễ quên người được đâu!
Con gái Huế
Con gái Huế…buồn buồn nói giọng Huế
Không khéo mà họ chạy thấu bên tê!
Rứa, răng, ni… nói chi mà đến lạ
Họ nghe, tròn mắt, chộ chưa tề!
Con gái Huế không khó mà không dễ
Hơn người ta chút dịu dàng thôi
Tiếng “Dạ thưa” cha mẹ đã dạy rồi
Cái khuôn phép vẫn cứ cần khuôn phép
Con gái Huế không thích ai khen đẹp
Khen: “dễ thương chi lạ” vẫn thích hơn!
Những lúc buồn hay thỉnh thoảng dỗi hờn
Nón sẵn đó, nghiêng không thèm ngó mặt
Con gái Huế đã yêu là son sắt
Không ba lơn, không nồng quá lửa hương
Chỉ chút chi dịu nhẹ, thương thương
Mà chung thủy trọn đời suốt kiếp…
Con gái Huế đã yêu là không tiếc
Cả tâm hồn hướng về hết bên anh
Nhưng thẹn thùng nên miệng cứ chối quanh
Lòng tự biết yêu người, yêu tê tái!
Con gái Huế, hương Cố Đô gửi lại
Một chút duyên, một chút nhớ mong manh
Giữa đất trời thêm một nét trong lành
Cho man mác hồn Sông Hương núi Ngự…
Nhà thơ Từ Nguyễn tên thật là Nguyễn Nguyệt Thu, sinh ngày 11-3 ở Huế, hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế.
Tác phẩm:
- Như một nỗi đời riêng (Thơ) NXB Thuận Hoá, 2009.
- Nhặt lá mùa xưa (Thơ) NXB Thuận Hoá, 2011.
- Thơ in chung trong “1000 nhà thơ Huế đương thời” (tập 1), “Trăng nước Hương Giang” (tập 2), “Thơ tình xứ Huế” (NXB Trẻ & Tủ sách Sơn Ca, 2010).
- Thơ đăng trên tạp chí Sông Hương, báo Thừa Thiên Huế, Văn hoá Huế…
** Cám ơn Nhà thơ đã cộng tác và gửi bài cho Văn hóa Huế.
Similar Articles
Bay bổng với nghệ thuật calligraphy
Nhẹ nhàng và tỉ mỉ, Trần Thị Thanh Tuyền, cô gái đam mê Calligraphy (thư
Tam Khanh – Những vần thơ từ trong khuê các
Vẻ đẹp của nữ sỹ ngày xưa Trong xã hội Nho giáo ngày trước, nếu ở