Văn hóa Huế | Homepage

Những chạng vạng tháng Giêng

🕔28.Feb 2017

Huế một ngày tháng Giêng nào đó, khi phút giây chạng vạng ùa về, ta thấy hình như thành phố này chỉ có một mình ta.

Không người qua lại. Không xe cộ. Không quán xá. Ta sẽ bệt xuống một hè phố vắng vẻ, và để cho những ý nghĩ viển vông phù phiếm chạm nhẹ vào tâm trí. Chạm nhẹ nhưng đầy tin cẩn và an nhiên, như là câu hát rong của một người đã rời xa thành phố.

Có tiếng hát tháng Giêng vang lên như một đốm nắng mỏng mảnh xuyên qua tinh thể màu hổ phách rồi rớt xuống mặt đường như những giọt lệ thiên thu. Khánh Ly hát Nghe những tàn phai bằng chất giọng khê khàn một thuở, chảy dài trên hè phố tháng Giêng, khép lại một mùa màng cảm xúc tươi tốt lộng lẫy đã qua. Nhưng mà tiếng hát ấy lại mở ra một khung trời chạng vạng, khe khẽ đến, nhè nhẹ dựa đầu vào khoảng trời không hình không dáng, phải thật nhẹ thôi, vì tất cả chỉ là không khí vô hình. Trong phút ấy, ta muốn được tan vào hư không, chỉ với một mục đích duy nhất và không hề do dự, là ngưng đọng chính mình.

Đi trên đường phố Huế vào một chạng vạng tháng Giêng mới cảm nhận sự trồi mình mềm mại của thiên nhiên xứ này. Khí trời se lạnh với hơi rét còn đọng lại từ cuối Chạp, đủ để người đi đường cần dựa dẫm hơi ấm của nhau. Trước hiên nhà, hai chậu cúc vàng vẫn nở đóa khoe sắc cùng địa lan. Đâu đó bên những góc đường vắng vẻ, lá bàng chuyển màu đỏ ối để chuẩn bị sang mùa thay lá. Hương lá cây miền nhiệt đới không vương hồn phấn sáp mà mộc mạc tự nhiên, như một nhan sắc quê mùa cả đời trinh trắng. Những ngọn sầu đông khẳng khiu gầy guộc, trong ốm yếu lại nảy ra chùm hoa thơm tho và mộng mị nhất. Ở đó có mái nhà trần mình trong mưa nắng, không mảy may đòi hỏi hay than van về những mảng tường tróc lở và nét cũ kỹ cáu cặn rêu mốc bởi thời gian. Gió thổi nhẹ, bầu trời an hoà màu xanh non của khí tiết đầu xuân, nhưng nắng nhẹ còn kịp vương những tia cuối cùng của ngày.

Trong giờ phút tranh tối tranh sáng ấy, hoàng mai nơi góc vườn của mệ nội hiện lên như một dòng ảo ảnh mờ xa, khuất nẻo nhưng vô cùng sáng láng. Màu vàng ấy nói cho ta biết rằng, mùa xuân vẫn còn dài lắm.

Có những biệt đãi của Huế mà những người ngồi xe hơi không bao giờ được hưởng, đó là vẻ đẹp của đường phố. Rằng chạng vạng tháng Giêng xứ Huế mang đậm chất bolero. Khác với vẻ đẹp mộng mị của khí trời, là bác xích lô cười nhăn nhó vì cả ngày chưa kiếm được cuốc xe nào; chị bán vé số ngồi trầm ngâm ở vỉa hè xoa bóp cái chân đau thỉnh thoảng buông tiếng thở dài não nuột hay o bán kẹo me trễ nải thu dọn gánh hàng rong đi chỗ khác vì nơi này vắng khách… Nhưng dù có kham khổ thế nào, họ vẫn luôn chấp nhận hiện thực đó của mình với một tâm hồn giản dị, và, bầu trời nhìn họ bằng cái nhìn rộng mở, không hề chiếm đoạt.

Để cuối cùng, những mảnh ghép chiều nay liên tục dội vào tai ta những tiếng vọng âm ỉ. Cây lá mùa xuân xin hãy mau nảy chồi đâm lộc. Những xương vai gầy cánh hạc xin hãy mỉm miệng cười khô, dẫu mắt có trũng và lòng có mỏi. Và kim đồng hồ có tịnh tiến trôi chiều về đêm tối thì ban mai vẫn còn nguyên phía trước. Bởi, tháng Giêng mới chỉ bắt đầu.

Nguyên Hương
(Theo Báo Thừa Thiên Huế)

Similar Articles

Mưa Huế, lụt Huế

Mưa Huế, lụt Huế

Những ngày xa nhà làm quen với đời sinh viên ký túc xá, mưa Huế

Lụt Huế

Lụt Huế

Đêm nghe nước lên từng hồi. Từ Chi Lăng, Phú Hậu, An Hoà, Tây Lộc

Lụt Huế

Lụt Huế

Khái niệm bốn mùa xuân, hạ, thu, đông với ông trời xứ Huế cho đến

Quãng nghỉ trong đời

Quãng nghỉ trong đời

Gần đây, rất nhiều người bạn của tôi có mong muốn được trở thành công

Từ chợ quê đến chợ xứ kinh kỳ

Từ chợ quê đến chợ xứ kinh kỳ

Tôi từng là đứa con nít mê chuyện cổ tích và trò chơi bán đồ

Danh mục

Tìm kiếm:



Có thể bạn quan tâmclose