Văn hóa Huế | Homepage

Trời xanh sau lá thưa

🕔06.Feb 2018

Cuối năm, có những ngày trời xanh chi lạ. Không phải là bộ mặt xám như chì vẫn thường bị mặc định cho mùa đông mà xanh trong một cách ung dung và dễ chịu. Nhìn qua những tán cây đang mùa rụng lá, một khoảng trời thiên thanh âu yếm hiện ra, như thể chút đặc ân bé nhỏ cho con người sau bao ngày gió mưa ủ dột.

Vội vàng là tiết tấu của ngày nhưng chầm chậm lại là đường đi của những đám mây xanh trên bầu trời hôm ấy. Ngước mắt nhìn mây, cảm giác như có người họa sĩ của thiên nhiên đang thả những nét cọ rất chậm và nắn nót xuống nền trời. Ai đó sẽ nói chỉ là mây thôi, có chi mà phải ngỡ ngàng. Nhưng kỳ thực, ấn tượng đậm nét về màu mây ấy là thế giới của một khu vườn vừa thức dậy sau giấc ngủ dài. Nó không vạm vỡ, ồn ào mà nhỏ nhẹ, yên bình. Lằn ranh giữa trên trời và dưới đất chỉ cách nhau một hàng cây. Người đi dưới mây xanh thảng chút hồn nhiên nhưng rút cuộc lại quay về gửi gắm ưu tư vừa hé. Triền mây ấy cứ mải miết trôi đi thanh thản mà không hề vướng bận điều gì. Đứng im tận hưởng những khoảnh khắc bình dị của trời xanh, ấy là khi người nhận ra một thế giới khác trong lòng mình.

Chìm dưới trời xanh, lòng người sẽ tha thiết với những động đậy nhỏ nhoi, nó khiến ta rung động âm ỉ mà không muốn bộc lộ ra ngoài. Một ngày sau cuốc đi bộ lên tới đồi Thiên An, tôi ngồi phệt xuống bìa rừng nghe thông reo vi vút. Gió trở mình xào xạc, mở ra khoảng trời xanh trong vời vợi sau những tán lá thông, mách bảo rằng hương lá cây mục ẩm sẽ được dậy mùi sau ít giờ nữa. Trên vỏ thông già, nhện bắt đầu giăng những đường tơ đầu tiên cho chiếc tổ mới. Chìm dưới trời xanh, lòng quên hết những ý nghĩ cũ kỹ và luộm thuộm về tuổi trẻ, quên hết những tiếc nuối, rủi ro đã khiến mình mấy phen khốn đốn, quên cả những hận thù, hơn thua, được mất… Khi ấy, vùng trời bình yên đánh thức ta những rung động đơn sơ về cỏ cây, những phận người bé nhỏ, những món ăn đạm bạc như vị cay nồng của dưa cải vẫn còn nơi đầu lưỡi. Và thẳm sâu là niềm háo hức sắp được sum vầy người thân sau bao ngày xa cách. Cho nên thanh thản.

Thanh thản, là cảm giác của con người khi được đi dưới trời xanh. Cảm giác đó xua đi bao nhiêu mong đợi của những ngày mưa lạnh, đủ khiến người ta thấy phấn chấn lạ lùng. Mới hôm nào, trời đất còn mang mang cơn mưa dầm rả rích, bỗng đâu cữ giáp tết lại có những ngày trời đẹp thế này. Mà xanh khi đương Chạp không hề giống những ngày trời xanh mùa khác. Đó là ngày nắng còn quyện trong hơi lạnh, dưới đất hoa cỏ bung tỏa hết mình chuyến cuối năm, trên trời mây trắng xốp xen lẫn mảng xanh tơ mịn màng trải thảm. Có chiều nào như chiều mùa đông trời xanh, cái đẹp giữa hiện thực và cơn mơ như không còn khoảng cách. Vì vậy, đừng bỏ lỡ.

Mùa hạ trời xanh là đương nhiên nhưng mùa đông có những ngày trời quang mây tạnh là “của hiếm”. Sự hiếm hoi ấy cho ta tin rằng, niềm vui của con người không hẳn đến từ những thứ vật chất hưởng thụ mà hoàn toàn có thể đến từ những tiết điệu vi diệu, tinh tế của mùa.

Nguyên Hương
(Theo Báo Thừa Thiên Huế)

Similar Articles

Mưa Huế, lụt Huế

Mưa Huế, lụt Huế

Những ngày xa nhà làm quen với đời sinh viên ký túc xá, mưa Huế

Lụt Huế

Lụt Huế

Đêm nghe nước lên từng hồi. Từ Chi Lăng, Phú Hậu, An Hoà, Tây Lộc

Lụt Huế

Lụt Huế

Khái niệm bốn mùa xuân, hạ, thu, đông với ông trời xứ Huế cho đến

Quãng nghỉ trong đời

Quãng nghỉ trong đời

Gần đây, rất nhiều người bạn của tôi có mong muốn được trở thành công

Từ chợ quê đến chợ xứ kinh kỳ

Từ chợ quê đến chợ xứ kinh kỳ

Tôi từng là đứa con nít mê chuyện cổ tích và trò chơi bán đồ

Danh mục

Tìm kiếm:



Có thể bạn quan tâmclose