Tôi chọn Huế vì Trịnh
Cái hồi tôi còn mười sáu, một người bạn đã bảo tôi rằng “Nếu được chọn một nơi, anh sẽ đến Huế.” Tôi hỏi anh vì sao thì anh chỉ trả lời “Vì anh thích con gái Huế”. Huế đối với tôi lúc đó chỉ vỏn vẹn là người con gái hiền dịu mà anh nhắc tới…
Ngày tôi vào cấp 3, trong sách giáo khoa Ngữ Văn có một bài mà tôi rất thích, đó là bút ký “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Lúc đó, Huế trong tôi có thêm dòng sông Hương và cầu Trường Tiền đượm tình. Không hiểu vì sao, tôi yêu Huế từ thời gian ấy.
Có một ngày lớn hơn, tôi nghe nhiều nhạc Trịnh chủ yếu qua giọng Khánh Ly xưa cũ. Thoạt đầu nghe chỉ vì thấy hợp gout âm nhạc của mình, sau này mới biết Trịnh Công Sơn là người con của Huế… Hà Nội những ngày này trời mưa dầm dề gợi nỗi buồn rầu rĩ. Hà Nội có một góc café mà tôi thích ẩn nấp ở đó, để văng vẳng bên tai là những câu hát nhạc Trịnh. Ở tuổi đôi mươi, tôi chưa đủ trải đời để thấm thía được từng câu từng chữ trong những bài hát của ông. Nhạc Trịnh là triết lý, là sâu xa nhưng cũng mộc mạc và gần gụi. Cứ mỗi lần trời mưa tôi lại nhớ tới mấy câu ca “Buồn ơi trong đêm thâu/ Ôm ấp giùm ta nhé/ Người em thương mưa ngâu/ Hay khóc sầu nhân thế/ Tình ta đêm về có ấm/ từng cơn mưa em chưa…”.
Bạn tôi hỏi “Vì sao mày muốn đi Huế?”. Tôi cười “Vì Huế buồn”. Tôi luôn thích cái buồn buồn, miên man mà tôi cảm nhận được về Huế. Huế buồn mà thương như nhạc Trịnh dù sầu não vẫn rất đẹp. Tình yêu trong nhạc Trịnh không dừng lại giản đơn là tình yêu nam nữ mà trải dài và rộng ra tình yêu con người bao la, lây lan sang cả tình yêu Huế của riêng tôi. Ướt mi cũng buồn và thương theo cách riêng mà Trịnh Công Sơn truyền tải. Nghệ thuật âm thanh và ngôn từ gợi cho riêng tôi một-điều-gì-đó rất Huế qua ca khúc này. Trịnh Công Sơn đã mang Huế từ thuở mười sáu của tôi gộp lại với Huế bây giờ để tình yêu Huế càng ngày càng sâu sắc.
Và bây giờ nếu có ai hỏi tôi một lần nữa rằng “Vì sao tôi chọn Huế”, tôi sẽ trả lời ngay lập tức “Tôi chọn Huế vì Trịnh”.
Hoàng Phương Thảo
(Theo Một thế giới)