Văn hóa Huế | Homepage

Đừng trách người già

🕔10.Aug 2019

Mẹ 61. Đứng gần mẹ đôi khi thấy mình như đứng trước một mùa thu: xào xạc, đôi khi lạnh giá, có lúc mơ hồ sợ mùa đông sẽ tới. Vì mẹ già rồi mẹ ơi.

Sáng nay con lúi cúi tìm cái túi vải hôm trước đựng đồ đem về, để soạn đồ đi tiếp. Mẹ đi chợ rồi, con tự “bới” trong đống linh tinh gần thùng đựng gạo. Một mớ hộp giấy, túi… được mẹ vùi, xếp chèn đầy tủ bếp. “Mấy cái đó xài rồi thì quăng, mẹ giữ làm chi chật nhà”, nhớ có lần anh trai nhắc.

Chẳng thấy cái túi, tới khi mẹ đi chợ về rồi ngẩng ra một lúc mới nhớ là nhét trong tủ quần áo. Ngăn nào cũng có một vài cái túi, tờ lịch ghi chép, cái hóa đơn từ đời nảo đời nao, thậm chí là bọc nylon. Gia tài của mẹ, sự đãng trí của mẹ làm con vừa buồn cười vừa thương.

Lại nhớ hôm trước nghe một cô kể rằng thăm viện dưỡng lão đúng dịp Tết nên ai cũng lì xì cho các cụ. “Người già thiệt thà lắm, cầm bao lì xì lấy tờ năm chục ngàn ra rồi trả lại cái bao, nói là tui không cần bao đâu, giữ lại mà xài”, cô kể. Rồi các cụ xếp từng bịch bánh hộp trà được tặng lên mặt giường, để cất giữ và để tự hào, nói cách nào cũng không dẹp đi chỗ khác. Phải tới lúc khuyên các cụ để chỗ mà ngồi, mớ quà ấy mới được xếp gọn lại.

Người già hay giữ của, con chẳng biết có đúng không khi mẹ kể chuyện một bà cụ bảy mươi mấy tuổi dưới quê lận vàng trong lưng quần, may thành một cái túi kín đáo, một lần đi vệ sinh làm rớt mà không biết. Bà ấy khóc giãy, rồi tới khi con cái tìm được, bà lại hờn bỏ ăn vì bây giờ ai cũng biết bà có vàng. Bà nói bà cất vàng để mua hòm.

Ông hàng xóm ngoài tám mươi cũng mất cách đây một tháng. Bệnh già. Người con trai của ông kể rằng ông nằm một tuần không ăn uống gì rồi đi. Ông chỉ “đem theo” với ông mấy bộ đồ có in số điện thoại tìm người thân, lỡ đâu ở cõi khác ông cụ – vốn đã lẫn – sẽ không tìm được đường về. Trong đám tang, để xua bớt nỗi buồn, các con của ông kể dăm ba câu chuyện về sự lẩn thẩn của ông, vừa thương nhớ vừa là những sự cảm thán quen thuộc khi ta nói về người thân.

Những câu chuyện cứ miên man trong đầu con mỗi khi đứng trước mùa thu đời mẹ. Lại nhớ một lần lên chùa cùng đám bạn, con cứ nhìn hoài cô gái tuổi đôi mươi đang đứng khóc lặng lẽ trước nén nhang mùa vu lan. Cô mất mẹ rồi, còn gì đau hơn khi mẹ bỏ ta đi. Con nhớ đọc đâu đó một bài viết, rằng tuổi nào mất mẹ mà không đau?

Vậy nhưng con vẫn làm mẹ buồn khi mải miết đi tìm giấc mơ đời mình, vẫn “biết rồi, khổ lắm, nói mãi” vì đôi khi mẹ cứ luôn dặn dò, cứ tận tâm hoài, cứ quên trước quên sau. Người ta nói lòng mẹ bao la cho nên con cái cứ tắm mãi trong đó, trong dòng nước luôn ngọt ngào chẳng khi nào đắng cay hay nổi sóng. Thỏa thuê rồi nếu biết nhìn lại sẽ nhận ra đó là nước mắt mẹ tích tụ mà thành.

Người mẹ nào cũng can đảm khi mang bào thai chín tháng mười ngày, đau đớn khi sinh con ra, vui sướng hay tàn úa theo con cho tới ngày mẹ nhắm mắt. Cả cuộc đời mẹ xoay quanh con, con đường mẹ đi dài nhất là con đường cùng con. Nhưng mấy ai hiểu, dù mẹ không cần con hiểu. Con cũng chẳng biết thế hệ tụi con hay hời hợt, chẳng thích ở yên một chỗ, liệu rằng khi già đi phải vào viện dưỡng lão hoặc khi chỉ còn một mình bên bậu cửa sổ, có “yên thân” mà sống như người già bây giờ được hay không.

Chị gái hay lắc đầu ngán ngẩm mỗi khi thấy mẹ sắm đồ bộ. Cả cái tủ chật cứng những bộ đồ vải bông màu mè, có mặc đi đâu được đâu, mua nhiều làm chi. Nhưng mà con nghĩ, giờ mẹ già rồi, thui thủi ở nhà, mặc bộ đồ mới để có chút niềm vui, để mà sống. Vậy nên mỗi lần khen “mặc bộ này nhìn trẻ quá mẹ”, con thấy gương mặt mẹ tươi còn hơn khi được tiền quà. Thời còn con gái mẹ có những thứ này đâu. Qua dốc bên kia rồi, đâu ai biết ngày nào là ngày trời sẽ gọi mình.

Lại nói cái túi vải. Lên lại thành phố, con lục soạn mới thấy trong đó có chừng chục củ hành, củ tỏi, mấy trái ổi, hũ thịt gà kho gừng, cái khăn tắm mới. Không biết mẹ bỏ vô hồi nào. Con bây giờ thừa sức lo cho mình, ôi mẹ lại lẩn thẩn. Sự lẩn thẩn nào của mẹ bây giờ cũng làm mắt con cay, nói theo ngôn ngữ “sửu nhi” là cũng kích thích tuyến lệ hoạt động mạnh. Ghét cái cảm giác này thật.

Thế nên đừng trách người già.

Ngọc Khánh
(Theo SaigonTimes)

 

Similar Articles

Mưa Huế, lụt Huế

Mưa Huế, lụt Huế

Những ngày xa nhà làm quen với đời sinh viên ký túc xá, mưa Huế

Lụt Huế

Lụt Huế

Đêm nghe nước lên từng hồi. Từ Chi Lăng, Phú Hậu, An Hoà, Tây Lộc

Lụt Huế

Lụt Huế

Khái niệm bốn mùa xuân, hạ, thu, đông với ông trời xứ Huế cho đến

Quãng nghỉ trong đời

Quãng nghỉ trong đời

Gần đây, rất nhiều người bạn của tôi có mong muốn được trở thành công

Từ chợ quê đến chợ xứ kinh kỳ

Từ chợ quê đến chợ xứ kinh kỳ

Tôi từng là đứa con nít mê chuyện cổ tích và trò chơi bán đồ

Danh mục

Tìm kiếm:



Có thể bạn quan tâmclose